Đừng xuống Ai Cập.
Trong Kinh Thánh, "xuống Ai Cập" là một chủ đề thường xuyên được nhắc đến. Ai Cập thường là nơi cứu trợ trong thời kỳ đói kém hoặc khủng hoảng. Áp-ra-ham đã xuống Ai Cập khi xứ sở này bị nạn đói (Sáng thế ký 12:10). Gia-cốp được dặn: "Đừng sợ xuống Ai Cập" (Sáng thế ký 46:3). Giô-sép được sai đi trước đến Ai Cập để chuẩn bị nơi trú ẩn cho gia đình (Sáng thế ký 45:5-7). Nhưng Y-sác, trong thời kỳ đói kém của chính mình, đã được Đức Chúa Trời phán rõ ràng: "Đừng xuống Ai Cập; hãy ở trong xứ mà Ta sẽ chỉ cho ngươi" (Sáng thế ký 26:2).
Ai Cập tượng trưng cho sự cung cấp tự nhiên và an ninh thế gian. Nó trông có vẻ an toàn, ổn định và cơ hội—nhưng đó không phải là Đất Hứa. Điều thú vị là Chúa cho phép những người của Chúa khác nhau đến Ai Cập vào những thời điểm cụ thể. Nhưng mỗi lần, đều có mục đích và chỉ dưới sự chỉ dẫn của Chúa.
Nguy hiểm với Ai Cập không phải là không vào đó. Nguy hiểm là ở lại quá lâu. Khi bạn ở lại Ai Cập quá lâu, bạn sẽ chuyển từ được giúp đỡ sang bị nô lệ. Ai Cập trở thành một cái bẫy. Nơi từng là nơi trú ẩn tạm thời có thể nhanh chóng biến thành nơi nô lệ? Ai Cập không bao giờ được coi là đích đến cuối cùng—nó không phải là nơi hứa hẹn, mà chỉ là nơi nghỉ ngơi tạm thời (Xuất Ê-díp-tô Ký 1:13-14).
Có những khoảnh khắc trong đời, Chúa cho phép bạn bước vào một công việc kinh doanh, một mối quan hệ, hay một thỏa thuận nào đó—không phải vì đó là định mệnh của bạn, mà vì nó sẽ nuôi sống bạn trong một thời gian. Thứ đó có thể là Ai Cập của bạn. Nó trông có vẻ hữu ích, nhưng không phải là di sản của bạn. Thách thức nằm ở chỗ khi con người biến Ai Cập thành quê hương và bản sắc của mình. Họ trở nên lệ thuộc vào một hệ thống mà Chúa không bao giờ kêu gọi họ ở lại.
Một số vua Israel thậm chí còn cử sứ giả đến Ai Cập để cầu cứu trong thời chiến (2 Các Vua 18:21). Họ đã trao cho Ai Cập một vị trí mà nó không bao giờ được phép chiếm đóng. Và ngay khi Ai Cập trở thành nguồn giúp đỡ của bạn thay vì Chúa, bạn sẽ không còn thấy được sự chỉ dạy của Ngài nữa.
Khi xem xét từng trường hợp một người đi Ai Cập trong Kinh Thánh, bạn sẽ nhận thấy rằng mỗi lần họ đều được Chúa dẫn dắt. Nếu không có sự chỉ dẫn của Ngài, Ai Cập là vùng đất cấm. Điều đó đưa chúng ta đến ngày nay. Ai Cập áp dụng cho chúng ta như thế nào trong thế kỷ 21?
Ai Cập ngày nay tượng trưng cho bất kỳ hệ thống hay địa điểm nào mà chúng ta tìm đến để tìm kiếm sự an toàn ngoài sự chỉ dẫn của Chúa. Với một số người, đó có thể là một đất nước. Với những người khác, đó có thể là một công việc, một thỏa thuận, hay một sự thỏa hiệp mang lại cảm giác an toàn. Nhưng sự thật vẫn là: Nếu Chúa không gửi bạn đến đó, nơi đó sẽ không ban phước cho bạn.
Điều này đặc biệt đúng với nhiều người ở Châu Phi. Châu Phi là một lục địa giàu tài nguyên, nhưng khi muốn thịnh vượng, người ta thường hướng về phương Tây. Họ nói: "Nếu tôi đến đó, tôi có thể kiếm tiền và giúp đỡ gia đình". Nhưng câu hỏi thực sự là: Chúa có bảo bạn đi không?
Hãy nhớ rằng, Y-sác đã được dặn đừng xuống Ai Cập—và ông đã ở lại. Ông đã gieo giống trên đất Ai Cập trong nạn đói kém và gặt hái được gấp trăm lần (Sáng thế ký 26:12-14). Bằng cách nào? Bởi vì sự thịnh vượng không đến từ địa điểm—mà đến từ sự vâng lời. Đức Chúa Trời khiến con người thịnh vượng (Phục truyền luật lệ ký 8:18). Vấn đề không phải là bạn ở đâu, mà là ai đã sai bạn đến.
Thi Thiên 23 chép: “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi; tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì” (Thi Thiên 23:1). Nếu cuộc sống bạn thiếu thốn, hãy xem ai đang dẫn dắt bạn. Khi bạn theo Đấng Chăn Chiên, Ngài sẽ dẫn bạn đến đồng cỏ xanh tươi, ngay cả giữa nạn đói kém. Ngài có thể đưa bạn đến miền Tây—hoặc Ngài có thể bảo bạn ở lại ngay tại nơi bạn đang ở.
Vấn đề không phải là cơ hội. Vấn đề là sự hướng dẫn. Kinh Thánh chép: “Hãy hết lòng tin cậy Đức Giê-hô-va, chớ nương cậy nơi sự thông sáng của con” (Châm Ngôn 3:5). Nhiều người chạy theo sự nghỉ ngơi, an toàn, hay tiền bạc bằng cách dựa vào kế hoạch riêng. Họ xuống Ai Cập vì cảm xúc, chứ không phải vì tâm linh.
Nếu bạn đang cầu nguyện về bước đi tiếp theo của mình—dù là chuyển nhà, thay đổi nghề nghiệp, hay đưa ra một quyết định quan trọng—đừng vội vàng chạy theo Ai Cập. Hãy tìm kiếm Chúa. Cầu xin Ngài chỉ dẫn. Có một nơi chốn cụ thể, một nhiệm vụ cụ thể, một con đường cụ thể mà Chúa đã vạch ra riêng cho bạn (Giê-rê-mi 29:11).
Sự tuân theo con đường đó sẽ dẫn đến sự cung cấp và hòa bình.
Lời cầu nguyện của tôi là Chúa sẽ giúp bạn khám phá ra sức mạnh đích thực của mình. Sức mạnh ấy không phải ở những vùng đất xa lạ. Cũng không phải ở những hệ thống bề ngoài có vẻ vững chắc. Mà là bước đi gần gũi với Đấng biết rõ đường đi. Sự thịnh vượng và bình an được tìm thấy trong sự vâng phục—chứ không phải ở nơi chốn.
Xin Chúa ban phước cho bạn.